Chương 14: Khuôn mặt lạnh lùng nhưng trái tim ấm áp.  

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Làn da như ngọc của người con gái ấy trắng và có chút màu hồng nhạt, một vẻ đẹp chưa từng có ở người ngoài, cứ như vậy mà hiện lên trước mắt Giang Tuyết Thành.

 Những bộ đò ngủ nhung trắng như tuyết xếp thành đống lộn xộn dưới chân cô, nhưng mắt cá chân nhỏ của người con gái ấy còn khó hiểu hơn cả nhung trắng như tuyết, làm cho người khác muốn chạm vào chúng để xác nhận xem đó có thật hay không.

 Lần này không chỉ đầu của Tô Vãn bị va chạm, mà Giang Tuyết Thành cũng giật mình..Giang Tuyết Thành đang đứng trên cao, mà Tô Vãn đang bước xuống cầu thang, mà anh ấy lại thấy từ đầu đến cuối không sót ch tiết gì.

Giống như một bông hoa nguệch ngoạc nở rộ từ dưới lên trên, nó có thể làm cho người ta hồn xiu phách lạc.

 Thật là tiểu yêu tinh! 

 Cổ họng Giang Tuyết Thành khẽ nhúc nhích, cơn tức giận ban đầu và tâm tình bây giờ không thể giải thích được trộn lẫn vào nhau, khiến anh cảm thấy lạ lẫm hơn bao giờ hết.

   "Mặc thêm áo tắm dài vào đi!"  

Giang Tuyết Thành quay lưng lại, giọng nói lạnh lùng, sắc bén như từ vực thẳm lạnh lẽo truyền đến, nhưng là một đôi mắt phượng dần tối nhưng dần bình tĩnh, lại tiếp tục rợn sóng.

  Sau khi bình tĩnh lại, Tô Vãn nhanh chóng lấy bộ đồ ngủ bằng nhung dưới chân cô lên, buộc chặt dây ren lần lượt, biết là vô dụng, nhưng Tô Vãn vẫn cảm thấy nút thắt càng chặt, càng chắc chắn hơn.  

Hai má Tô Vãn đỏ bừng, máu trong cơ thể dường như đang chảy ngược dòng khiến tim cô đập thình thịch.

 Nhìn Giang Tuyết Thành quay lưng lại, giọng nói của Tô Vãn nhỏ như muỗi kêu: "Tôi chuẩn bị xong rồi..."  

Bây giờ Tô Vãn vốn có tâm lý đà điểu, cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, dù sao Giang Tuyết Thành cũng đã thấy hết, không khác gì lúc này, thôi cứ cho đây là cơn ác mộng.

  Giang Tuyết Thành chậm rãi quay người lại, dùng ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn Tô Vãn, anh không thích cảm giác bị người khác làm cho lung lay, nhưng khi gặp người con gái này, anh lại có chút mất tự chủ.. 

 Nghĩ đến đây, Giang Tuyết Thành đột nhiên bực bội lên, kìm nén cảm xúc bình tĩnh nói: "Tôi đi tắm rửa. Trên bàn ghế trong phòng khách có quần áo và giày dép mới mua, cô có thể thay trước đi.". "

  Tô Vãn cảnh giác, xem xong Giang Tuyết Thành còn cần đi tắm rửa sao? Nhìn chiếc váy ngủ bằng lụa của Giang Xử Thành, lẽ ra không phải đã giặt qua một lần rồi sao?

Có lẽ cô có thể nhân cơ hội chạy trốn..

Dường như đã đoán được toan tính của Tô Vãn, đôi mắt phượng của Giang Xử Thành lóe lên, ra dấu cảnh cáo mạnh mẽ:" Em không được chạy trốn, nhà này có mật khẩu, em kgoong ra được, tốt nhất là hãy ngoan ngoãn đợi tôi xong. "

  Ngoan ngoãn chờ anh là cái gì!  

Chẳng lẽ phải đợi chính mình đi từng bước một, rồi bị ăn tươi nuốt sống sao?

  Nhìn đến Giang Tuyết Thành xoay người rồi đi lên lầu, Tô Vãn khóc không ra nước mắt. Không được, cô không thể ngồi chờ chết, Tô Vãn vội đi xuống lầu thang, đưa mắt nhìn đến bộ quần áo nữ sang trọng.

Vừa mở ra, cô đã thấy một chiếc áo gió kaki mùa xuân, phiên bản giới hạn mới nhất của Channel, trông rất đắt tiền khi tiếp tục kéo xuống, Tô Vãn cũng nhìn thấy chiếc áo lót vừa vặn với cơ thể cô.

  Thấy vậy, mặt Tô Vãn đỏ lên, cảnh tượng xấu hổ trước đó hiện lên trong đầu, nhưng cô nhớ tới chàng trai đó.

Quay lưng lại, liền lạnh lùng ra lệnh cho mình mặc quần áo vào.. Tô Vãn cảm thấy có lẽ là Giang Tuyết Thành không có ý đồ rồi.

  Nhắc mới nhớ, nếu Giang Tuyết Thành thật sự muốn ngược đãi cô, sao bây giờ lại phải chịu đựng? Có lẽ Giang Tuyết Thành đi tắm để nguôi giận.  

Tô Vãn lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ xấu hổ ấy và tim cô đập thình thịch sau đầu, cuối cùng lật vào túi, côn không nhận ra đó thực sự là một đôi giày thể thao..

  Tô Vãn không nói nên lời. Đôi giày thể thao và áo khoác thực sự là một mất mát đối với Giang Tuyết Thành, tôi thực sự có thể nghĩ ra, nhưng tôi chỉ phàn nàn về nó, cô ấy nhanh chóng tìm một phòng và thay quần áo của mình. 

Kích cỡ áo khoác và giày khá vừa vặn, tuy nhiên áo lót hơi nhỏ nên Tô Vãn cảm thấy hơi khó chịu, phía trước quần áo có những vết hằn rõ ràng.

  Nhìn thấy bộ dạng có chút phóng đại trước mặt, Tô Vãn có chút bất lực. 

 Thay quần áo xong, Tô Vãn không muốn chết, rón rén đi tới cổng, quả nhiên, cô tìm thấy ổ khóa mật mã trong mà Giang Tuyết Thành nói.

  Tô Vãn cố tình thử các con số ba lần, nhưng bị đánh trả, và bị hệ thống tàn nhẫn yêu cầu khóa cửa trong vòng một giờ. 

 Ngay khi Giang Tuyết Thành vừa tắm xong đi ra, nhìn thấy Tô Vãn không vui dựa vào cửa phòng, cô giống như muốn dỡ đổ cửa phòng xuống.

 " Lại đây. " 

Giang Tuyết Thành nghe âm thanh đột nhiên vang lên, anh trầm thấp mang ý tứ hàm xúc không cự tuyệt.

 Tô Vãn sửng sốt, sợ hãi co người lại, ai ngờ người đàn ông này lại đi tắm nhanh như vậy! Khi cô nhìn lên, cô thấy Giang Tuyết Thành đã thay một bộ áo choàng tắm màu trắng mới, rất giống bộ trước của cô. 

 " Em sợ cái gì? Tôi không ăn thịt em đâu.. "

  Giang Tuyết Thành bất mãn nhìn Tô Vãn, cuối cùng một tiếng huých xuống lầu, lôi kéo Tô Vãn đi về phía sô pha. 

Tô Vãn đập vai Giang Tuyết Thành trong sợ hãi, và cô nhìn chằm chằm vào Giang Tuyết Thành:" Tôi có chân của tôi, và tôi sẽ đi bộ "

  Sức lực của Tô Vãn không khác gì con mèo của Giang Tuyết Thành của gãi người, nhưng nó làm cho anh thực sự tức giận.  

Giang Tuyết Thành ánh mắt mờ mịt, đơn giản nghe theo ý mình, lại ôm Tô Vãn, cảm giác mêm mại.

  Tô Vãn chuẩn bị kinh ngạc há to miệng, nhìn cái tư thế này, cô luôn cảm thấy không tốt lắm. Tay đã hoàn toàn bị khống chế, Tô Vạn chỉ có thể tiếp tục dùng hai chân đẩy thắt lưng Giang Xử Cơ.

 " Đừng cử động! "

Cú đá ngỗ ngược của Tô Vãn khiến lửa giận trong lòng Giang Tuyết Thành càng thêm lớn.  

Anh ghé sát vào má bên cạnh Tô Vãn lạnh giọng cảnh cáo:" Tôi không định đi tắm nữa. Nếu cô đá mà động đậy nữa, đừng trách em bị ăn thịt ở đây! "

" Ăn ở đây? "

 Mẹ ơi, Giang Tuyết Thành thật sự là không có ý tứ.. 

 Tô Vãn càng thêm sợ hãi, cô định tiếp tục kháng cự, nhưng đột nhiên nhìn thấy đôi mắt phượng xinh đẹp của Giang Tuyết Thành nhìn mình thật sâu, lạnh lùng hơn trước tàn nhẫn, hơn một chút ngọn lửa. Cô ấy không thể hiểu được.

 Như thể một con sói đã tóm được con mồi của cô ấy, cô ấy định cắt cổ cô ấy bất cứ lúc nào, và cô ấy sẽ thấy máu chỉ trong một lần cắn!

 Nhìn sao vậy!

 Trái tim Tô Vãn khẽ run lên, trong lòng đột nhiên có một điềm báo xấu hơn, trong khoảnh khắc, cô dường như cảm nhận được sức mạnh thiêu đốt nào đó quanh eo đang từ từ bốc lên. 

Giang Tuyết Thành nói thật ư!

 Nhận ra đó là cái gì, Tô Vãn lập tức im lặng, cô sửng sốt đến mức không dám cử động, Giang Tuyết Thành ôm cô ấy lên sô pha.

 Điều khiến Tô Vãn vui mừng là sau khi Giang Tuyết Thành đặt cô lên sô pha, cô ngồi ở một bên tâm trạng rất tốt, không ngừng nhìn chằm chằm Tô Vạn, ánh mắt rực lửa ban đầu lại trở nên lãnh đạm. 

Tô Vãn đã hết khủng hoảng, thạch thất trong lòng lập tức thấy khó chịu, xem ra chàng trai này còn có chút đạo lý.

Nhưng trước khi Tô Vãn cảm kích chưa được bao lâu, một giọng nói bất hòa đột ngột vang lên, lấy đi sự chú ý của hai người.

 Tiếng bụng cồn cào vang vọng trong không gian im ắng khiến Tô Vãn xấu hổ vô cùng. 

 Đôi mắt phượng sâu thẳm của Giang Tuyết Thành đưa mắt nhìn Tô Vãn, vẻ mặt rất lạnh nhạt:

" Buổi trưa em chưa ăn gì à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro